Ngẫm thấy có 1 vài tréo ngoe như sau:
-
Khi có làn sóng người Việt tị nạn sau 1975, truyền thông thân Mĩ đổ cho Cộng sản gây ra vấn nạn. Khi có làn sóng người Syria tị nạn và chết trên biển, truyền thông thân phương Tây đổ tội cho chiến tranh chung chung, mà cố tình không nhắc đến chiến tranh đó bắt đầu do Mĩ giật dây một phong trào lật đổ chính quyền đương nhiệm Syria, và đưa quân vào tham chiến, bất kể nguyên tắc "không can thiệp nội bộ của nhau" thường được đề cập trong ngoại giao. Khi Nga chưa đưa quân bảo vệ những người định cư gốc Nga ở miền Đông Ukraina thì đã bị Mĩ cấm vận, trong khi chiến tranh Syria không xâm phạm đến dân Mĩ nào, thì Mĩ lại thản nhiên rót quân vào như đó là đất nhà mình. Cách đây hơn nửa năm, mình có dịp gặp gỡ 2 anh Syria + 1 anh Ai Cập và nghe họ nói chuyện chính trị với nhau. Ba người đều thể hiện sự căm giận Mĩ và nhóm nổi dậy, vì đã gây ra tình trạng chiến tranh ở nước họ. Có lẽ mỗi ngày họ đều lo lắng cho bà mẹ ở quê nhà, liệu ngày mai có còn người để họ gọi bằng "mẹ".
-
Khi Việt Nam đang cố gắng giành lại Hoàng Sa, thì truyền thông thân Mĩ hay nhắc lại vụ Công hàm của Phạm Văn Đồng để đổ tội cho chính quyền Cộng sản. Nhưng hãy liên hệ vấn đề Cuba: Truyền thông thân Mĩ cũng đồng thời thường xuyên chỉ trích Cuba vì "tội" theo Chủ nghĩa Cộng sản (mặc dù hình như Chủ nghĩa Cộng sản chưa bao giờ áp đặt lệnh cấm vận lên 1 nước khác, gây ra tình trạng thiếu thốn, đói nghèo ở nước "bất đồng chính kiến" với mình). Nhưng họ lại giấu tiệt một chuyện: trước khi Fidel Castro lên nắm quyền, Cuba là một nước thuộc Mĩ (tương tự Philipines, vốn là thuộc địa của Tây Ban Nha, bị Mĩ hốt sau khi thắng cuộc trong chiến tranh Tây Ban Nha - Mĩ). Và trong thời gian kiểm soát Cuba đó, Mĩ đã lợi dụng thế "bề trên" để buộc Cuba "cho mượn vĩnh viễn" vịnh Guantánamo. Sự mất mát này rõ ràng còn thê thảm hơn vụ Hoàng Sa của VN, vì địa điểm này nằm ngay trên bờ biển Cuba, chứ không nằm ngoài khơi xa như Hoàng Sa, vì đối thủ của Cuba có 1 đám đàn em hùng hậu, trong khi đối thủ của VN đang có khá nhiều người chống đối, và vì hiệp ước "bán vịnh" của Cuba rành rành và khó bắt bẻ hơn Công hàm PVĐ.
-
Truyền thông thân Mĩ hay tuyên truyền "đừng nghe Cộng sản nói, hãy nhìn Cộng sản làm", nhưng họ phớt lờ chuyện Mĩ đặt chuyện Iraq phát triển vũ khí giết người hàng loạt, để đem quân vào Iraq (như thể Iraq là đất nhà mình), và hơn 10 năm trôi qua, vẫn chưa chứng minh được cái vũ khí hủy diệt đấy tồn tại. Và họ cũng phớt lờ chuyện Mĩ bịa đặt sự kiện Vịnh Bắc bộ để tự cho mình quyền ném bom miền Bắc VN.
-
Truyền thông thân Mĩ chế giễu những nhà sư ủng hộ chính quyền CS VN là "Sư quốc doanh", nhưng họ phớt lờ chuyện Hồng y Spellman nhúng tay vào các cuộc bầu cử Tổng thống Mĩ và cổ động cho việc leo thang chiến tranh tại VN.
-
Khi các người tị nạn Rohyngya bị Malaysia, Thái Lan ngập ngừng chưa dám tiếp nhận, báo chí thân Mĩ chỉ trích Malaysia không nhân đạo, chỉ trích bộ đội biên phòng Thái Lan chỉ cho ăn mà không cho cập bờ, nhưng họ phớt lờ chuyện Mĩ từng thảm sát những người Mexico cố gắng vượt biên vào Mĩ.
-
Khi Cộng sản VN viết điều không hay về chính quyền VNCH, truyền thông thân Mĩ mỉa mai: "chân lý thuộc về kẻ thắng cuộc", cho rằng CSVN ở thế thắng nên muốn viết sao thì viết. Nhưng khi truyền thông thân Mĩ nói xấu về kẻ thua trong Chiến tranh Lạnh là CS Liên Xô, thì mọi người đều tung hô như chân lý tối cao, không thèm mảy may tự hỏi "Đó có phải là chân lý viết bởi bên thắng cuộc?".
Thế mới thấy, không phải Cộng sản mới có vụ tuyên truyền, nhồi sọ, kiểm soát báo chí. Thế mới thấy, trong khi Cộng sản cố hết sức cũng chỉ kiểm soát được báo chí trong phạm vi lãnh thổ của mình, thì sức mạnh tuyên truyền, tẩy não của "các chiến sĩ tự do" đã vượt khỏi biên giới và lan truyền tới mọi vỉa hè của thế giới.
P/S: Bài này không có ý làm cụt hứng nỗ lực xây dựng quan hệ mới giữa VN + Mĩ. Đây chỉ là những khám phá lóe lên trong quá trình học lịch sử. Càng học lịch sử, càng nhận ra "đừng nghe bọn chính trị gia nói, hãy đọc lịch sử để biết bọn chính trị gia làm".