Hôm nay là một ngày sau ngày tôi trở về từ chuyến đi tình nguyện bảo tồn rùa biển. Phải dành hai giấc ngủ để hồi phục sức lực, để có thể ngồi đây và ghi lại những kỉ niệm. Công việc trước mặt đầy bề bộn, vì một tuần vắng mặt, và còn một chapter truyện tranh One Piece mới ra chưa kịp đọc, nhưng tôi cứ để đó. Tranh thủ ngồi viết lại những dòng này, khi cảm xúc vẫn còn lâng lâng, kẻo sau này nó tan biến mất thì không còn gì để viết nữa.
Tôi biết đến chương trình tình nguyện bảo tồn rùa biển này một cách tình cờ. Cần giải thích thêm đây là chương trình khác với chương trình tại Côn Đảo. Chương trình tại Côn Đảo do IUCN, "Liên minh Bảo tồn Thiên nhiên Quốc tế", tổ chức và tôi đã nghe đến từ trước, dù không có điều kiện tham gia. Còn chương trình tôi vừa đi tại Vườn Quốc gia Núi Chúa, Ninh Thuận thì do nhóm Gia đình em yêu thiên nhiên Việt Nam tổ chức. Là một người yêu động vật (hơn cả người, trừ con gái) nên tôi tham gia nhóm Sinh vật rừng Việt Nam với tư cách "lót dép ngồi hóng". Năm ngoái tôi bắt gặp một bài đăng trong nhóm về việc mở lớp đào tạo kĩ năng đi rừng. Bài này lại được đăng chéo từ nhóm Tình nguyện viên cứu hộ rùa biển qua, vì lớp học này là gom "kĩ năng sống trong rừng" với "kĩ năng nhận dạng và cứu hộ rùa biển" vào một buổi. Mặc dù liếc thấy chữ "cứu hộ rùa biển" nhưng tôi không để tâm lắm, vì tôi nghĩ phần cứu hộ rùa biển này là dành cho người đã là thành viên từ trước, không phải tay ngang như tôi. Tôi đến lớp với mục đích ban đầu là để học kĩ năng đi rừng. Đó là một buổi học thú vị. Tôi lắng nghe một cách say mê về những mẹo đốt củi, mẹo chọn đất dựng lều, mẹo lội suối đá, về sự hữu dụng của những thứ nghe như không liên quan như bao cao su, băng vệ sinh trong việc đi rừng, về những loại cây độc, ăn được, nhưng chỉ được một lần, và những loại rắn độc, có loài thích giấu mình dưới đống lá khô, để khi mình lỡ đạp chân lên thì "bặp bặp", xong đời. Rồi tôi lại nghe say mê với những kiến thức về cuộc đời của rùa biển, về tập tính "mẹ thích thì mẹ đẻ, không đẻ năm nay thì để năm sau" của các mẹ rùa biển, về việc phải làm trẻ thơ suốt 35 năm mới được yêu, về cuộc đời mà phần lớn thời gian là "biến mất" khỏi sự theo dõi của con người. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Phùng Mỹ Trung, người mà tôi đã để ý đến tên từ 12 năm trước (2015). Hồi đó, những năm đầu vào đại học, tôi có tham gia viết bài cho một số tờ báo về công nghệ, tin học. Một trong những tờ mà tôi cộng tác là tờ Khoa học & Ứng dụng (KH&UD) của Sở KHCN Đồng Nai. Là một tạp chí nhỏ, tỉnh lẻ nên nhuận bút không cao và họ thường gửi báo mới về cho tôi. Trong một số, tôi bắt gặp bài giới thiệu về phần mềm "Sinh vật rừng" của Phùng Mỹ Trung. Nội dung phần mềm nghe đã hấp dẫn mà thông tin tác giả cũng thú vị, vì nghề nghiệp của tác giả vừa là "công nghệ thông tin", lại có "kiểm lâm" rồi "hải quan" nữa. Kiểm lâm mà biết làm phần mềm, coi bộ "hàng hiếm" à. Phần mềm phát hành dưới dạng đĩa CD mà tôi lại không thấy CD bán ở các cửa hàng vi tính nên không mua được. Hồi đó tôi hơi ngu và nhát nên không nghĩ đến chuyện nhờ báo KH&UD Đồng Nai mua giùm. Sau này, nhờ search tên phần mềm mà tôi lần ra website vncreatures.net, phiên bản online của phần mềm CD kể trên. Sau vài năm nữa thì tôi lần ra nhóm Facebook "Sinh vật rừng Việt Nam" và dẫn dắt tôi đến với chương trình bảo tồn rùa biển này.
Dông dài tí, giờ quay lại với chuyện rùa biển. Sau lớp học hôm ấy thì tôi quyết định tham gia nhóm cứu hộ rùa biển luôn, vì trong lớp học, "bác Trung" có bảo là vẫn còn đang tuyển người. Sau buổi học lý thuyết thì tới một ngày học thực hành về kĩ năng đi rừng đêm tại Thác Mai, Đồng Nai. Đó là lần đầu tiên tôi được đụng đến lều dã ngoại và lần mò cách dựng lều. 9 giờ tối chúng tôi được lùa vào rừng, chia nhóm để mò đường về trại. Dẫn đầu nhóm là Tân, một chuyên gia phượt, đã quen với việc đi rừng nên chúng tôi hoàn tất hành trình khá nhanh. Tôi không được thoả mãn cho lắm. Không có tiết mục một nhóm bị lạc và nhóm kia đi tìm. Nhưng tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác hoang mang khi tất cả đèn pin được tắt, nhìn xung quanh chỉ một màn tối om. Cái cảm giác chơ vơ không biết mình ở đâu, không biết xung quanh mình có gì, và những con ma trong tưởng tượng có thể ào ra hù mình bất kì lúc nào. Trong ngày học thực hành hôm ấy, chúng tôi được giảng lại về rùa biển. Lần này thì không được say mê cho lắm vì tôi đã nghe rồi. Chúng tôi đã có một đêm ngủ lều trên những tảng đá ven bờ suối, quây quần bên đống lửa đêm, nghe tiếng đàn ca, nghe tiếng nước chảy róc rách qua kẽ đá, nhìn trời đầy sao, nghe sương lạnh thấm qua lớp áo, rồi ngắm mặt trời lên, nhìn những làn khói nước buổi sáng lan tràn, phủ mờ mặt suối. Và rồi chúng tôi chia tay nhau, trở về để chờ đợi trong mòn mỏi và hào hứng chuyến đi thực tế ra VQG Núi Chúa để gặp các bạn rùa.
Một tháng, hai tháng trôi qua... Được sáu tháng thì tới lượt tôi lên đường, vì tôi được xếp vào nhóm 9 (đi vào tuần 9 của chương trình). Trước ngày đi một tháng thì tôi đã nôn nao tới mức thu gom các bạn cùng nhóm, lập một Facebook group để thảo luận việc chuẩn bị. Nhưng việc thảo luận chẳng tới đâu vì các bạn trong nhóm rất im hơi lặng tiếng, và nhân sự thay đổi xoành xoạch. Chuyến đi sẽ kéo dài 1 tuần, nên có những bạn bị vướng kì thi, hoặc không xin nghỉ phép công ty được, phải chuyển nhóm lên xuống, tới lui. Đối với tôi thì dễ, mặc dù đầu tắt mặt tối nhưng lịch làm việc của tôi co giãn được, do hiện giờ tôi không chịu sự quản lý của một công ty nào cả. Cần nghỉ thì chỉ việc báo trước. Và rồi một tuần trước khi đi, chúng tôi hẹn gặp nhau offline. Nhóm có tám người nhưng cuộc gặp mặt chỉ có ba! Hẹn nhau lúc 8h30 nhưng do ước lượng thời gian di chuyển sai nên tôi đến sớm 30'. Đây là lần hiếm hoi ước lượng sai mà tôi lại đến sớm, chứ thông thường từ Thủ Đức vào trung tâm thành phố, tôi toàn đi lâu hơn dự tính, thành thử đến trễ. Tại đây tôi gặp hai người đầu tiên của nhóm: Kim Ngân và anh Tiến. Anh Tiến là người sẽ rơi vào tình huống éo le sau này, vì ban tổ chức ghi nhầm tên anh thành Tiên, thiếu mất dấu sắc. Kết quả là giấy chứng nhận VQG cấp ghi sai tên anh. Nhận giấy chứng nhận ghi tên một người không phải là mình, chắc cảm giác không được thoải mái cho lắm. Cảm giác của tôi lần đầu gặp Kim Ngân là cô ấy hơi trẻ (vì nhỏ con) và... giống con trai! Lần đầu gặp mặt, tôi là một kẻ xa lạ nên Ngân ngại ngùng, ít nói. Trái ngược với sự rụt rè của Ngân, anh Tiến lại tỏ ra là một người hay nói, dễ bắt chuyện. Anh Tiến trông cũng khá trẻ so với tuổi. Đến hôm đó tôi mới biết là có hai bạn trong nhóm rút lui khỏi chương trình, thông qua nguồn tin rò rỉ từ bạn bè. Cả BTC lẫn hai bạn rút lui đều không thông báo cho nhóm. Có vẻ việc giao tiếp, liên lạc giữa BTC và TNV không được tốt. Thiếu người, giao tiếp chưa tốt nên việc phân công chuẩn bị đồ đạc cũng chưa rõ ràng. Tôi cũng hơi lo không đủ người để chia nhau canh bãi rùa. Mấy hôm sau thì tôi nhận được tin nhắn của Khuê, một TNV nhóm 7, báo rằng em sẽ tham gia nhóm tôi. Khuê và Long, một trong hai trưởng nhóm, là hai người mà tôi đã gặp trong lần đi Thác Mai.